The Silence of the Lambs - Đỉnh cao tâm lý học tội phạm
- Yuki Crosszeria
- Apr 26, 2020
- 3 min read
Updated: Apr 23, 2021
Hannibal Lecter đại diện cho những tội ác ghê tởm bị lu mờ bởi khí chất và tài năng. Một gã thiên tài biến thái, tận hưởng giết chóc và xem nó là một thứ nghệ thuật chứ không phải là một sát nhân tầm thường.

“Sự im lặng của bầy cừu” là một đỉnh cao trinh thám tâm lý học tội phạm của nhà văn Thomas Harris. Đây là cuốn tiểu thuyết đã được chuyển thể thành phim và đạt tới 5 giải Osscar. Câu chuyện bắt đầu khi Clarice Stirling - cô sinh viên ưu tú của chuyên khoa Tâm Lý Học Hành vi Tội Phạm FBI, tìm đến Hannibal Lecter - tên bác sĩ thần học nguy hiểm đang bị giam giữ vì tội danh giết và ăn thịt người, với mục đích khai thác thông tin về một bệnh nhân cũ của hắn, nay đã trở thành một kẻ giết người hàng loạt.
Nhân vật Hannibal được miêu tả như một bác sĩ thiên tài chuyên khoa tâm thần lừng lẫy với những nghiên cứu xuất sắc trên những tạp chí tâm thần học, sở hữu một trí tưởng tượng phong phú với tài hội họa xuất chúng, một bộ óc siêu phàm có thể đùa giỡn người khác và xâm nhập tâm trí họ chỉ với vài câu nói, điều khiển tâm lý người nghe theo ý của mình một cách dễ dàng, thậm chí khiến họ tự sát chỉ sau một buổi trò chuyện.
Ngoài tài năng của mình, ai cũng biết đến Hannibal là một trong những nhân vật ăn thịt người kinh điển nhất trong lịch sử điện ảnh: Một đầu bếp “tài ba” thích chế biến thịt người một cách thật tinh tế: “Có một tên điều tra viên đến thử tôi. Và rồi tôi ăn lá gan của hắn với một ít đậu khô, cùng một chai vang Chianti hảo hạng”.

Ngoài gu ẩm thực kinh điển, Hannibal thể hiện tâm lý vững vàng và tài năng giết người thiên bẩm của mình qua chi tiết sau: Hắn bình tĩnh phá nát hàm, hủy hoại đôi mắt và nhai ngấu nghiến chiếc lưỡi của một nữ y tá mà mạch huyết áp không vượt quá 85 (huyết áp của người bình thường trong trạng thái tinh thần và thể chất ổn định, hô hấp bình thường, không hồi hộp hay hoảng loạn về thần kinh), hay phanh bụng của một nhân viên cảnh sát rồi treo lên cao và lột da mặt của người khác và đắp lên mặt mình để bình thản vượt qua vòng vây cảnh sát một cách dễ dàng.
Hannibal đồng thời là bậc thầy trong việc chơi đùa với tâm trí con mồi. Hắn thao túng suy nghĩ, giết và ăn thịt người chỉ vì đơn thuần đó là thú vui tao nhã của mình, hay so sánh một cách nhún nhường hơn thì Hannibal chính là người chăn nuôi gia súc và những nạn nhân mà hắn nhắm tới luôn trở thành những chú cừu non im lặng đi theo một con đường mà vạch sẵn để đến lò sát sinh. Cách suy nghĩ và hành động nằm ngoài những lề thói chuẩn mực xã hội và phạm trù đạo đức của con người.

Nhưng không vì thế mà Hannibal hoàn toàn là một con quái vật, dù rằng hắn vẫn dẫn dụ Clarice vào mê cung tâm lý trong suốt mạch phim nhưng Hannibal cảm thấy bị cuốn hút bởi cô gái trẻ này, một rung cảm không liên quan đến tính dục hay tình yêu mà thuộc về phạm trù bạn tâm giao. Sự hứng thú dành riêng cho Clarice khiến Hannibal một phần nào đó trở thành “người” hơn. Đổi lại Clarice phải chia sẻ với hắn kỉ niệm ám ảnh của mình khi còn nhỏ về hình ảnh đàn cừu im lặng và ngoan ngoãn đi đến lò mổ hàng đêm, thứ kỷ niệm còn ám ảnh cô đến tận sau này.
Cú điện thoại cuối phim mà Hannibal dành cho Clarice: “Đàn cừu đã thôi gào thét chưa?” đưa đến cho ta hai giả thuyết trong chuyển biến tâm lý của Clarice: Nỗi ám ảnh trong quá khứ của cô đươc chữa lành? Hay phải chăng chỉ là sự gián đoạn của nỗi ám ảnh để rồi cô sẽ tiếp tục đối diện với nó vào một lúc nào đó về sau?

Tác giả:Yuki Crosszeria
* Bài viết được tham khảo từ: https://bit.ly/2Y7F3ZU
Comentarios